Đêm nay con đi trực, mẹ lo
Thời sự mới đưa tin, người nhà hành hung bác sỹ
Bao nhiêu năm trong nghề, bác sỹ người ta dạn dĩ
Chỉ có thằng sinh viên còm, lơ ngơ rồi dính đòn oan.
Ngày xưa con thi, mẹ đã hết nước khuyên can
Cái nghề này, được bạc vàng, nhưng cũng lắm trò bạc bẽo
Con cứ mơ, học y để cứu chữa bao phận đời lạnh lẽo
Mặc tiền tài, chỉ cần kiến thức và tận tâm.
4 năm rồi, con của mẹ đã thấy chưa, đời vốn chẳng màu hồng?
Con cứ học cứu người, nhưng nào người thương xót?
Một lỗi sai, cả trăm ngàn con mắt
Phóng những ánh vô tình, những cay độc thấu tâm can
Một người sai, đời lỗi đổ cho cả “bầy đàn”
“Bầy đàn áo trắng, chạy loăng quăng, ăn tiền hút máu
Y đức ở đâu, gọi trời chẳng thấu?
Chỉ có bệnh nhân với người nhà ngậm đắng nuốt cay”
Những kẻ đứng ngoài bệnh viện, nói như hát hay
Còn những người đã từng vào, lấy đen nhuộm trắng
Con cứu được mạng người, còn sự cảm thông đã chết trong khoảng lặng
Con có cứu được không? Có cứu được không?
Và rồi
Con có cứu được con không, khi đời dậy những gió dông
Khi bao người nhà, mờ chân lý, nhưng tay mang dao, gậy
Khi bao ngòi bút, bị lợi nhuận bẻ cong, viết ăn theo tiếng dân nổi dậy
Mà chẳng thèm liếc nhìn, giọt mồ hôi con mẹ, rớt từ mi.
Có ai thấy con, những đứa sinh viên còm cõi đi trực chỉ ăn mì
Mà cả đêm hùng hục chạy đưa xét nghiệm, ép tim bóp bóng
Có ai thấy con, người bác sỹ đứng hàng chục tiếng trong phòng mổ nuôi hi vọng
“Tim ơi, đập, đập, xin hãy đập đi!”
Để rồi khi tim con, chồng, cha người đời đập lại thì….
Người đời nhẹ nhàng sau lưng buông lời bóng gió.
Người mẹ nào chẳng thương con, lẽ nào đời không có?
Vậy sao, con người cười, con của mẹ cứ nuốt nước mắt oan?
Nên con ơi, con hãy đứng, thật vững vàng
Hãy hiên ngang, ngẩng cao đầu để người đời nể sợ
Nể biết bao tấm gương, sáng trong, tưởng mong manh nhưng không gì lay vỡ.
Nể tấm lòng bao dung, chẳng thiết những đáp đền.
(Bật dậy, thịt con gà để mai con mang xuống trường bồi bổ, lấy sức mà học và né đòn. Cố lên con của mẹ!)
Nguồn tin: Confession của HMC
Ý kiến bạn đọc
Quỳnh Anh
Cho phép tôi được thay mặt gia đình xin gửi lời cảm ơn chân thành, sâu sắc nhất đến TS. Võ Duy Thông đã chăm sóc và điều trị cho mẹ tôi. Bác Thông đã động viên và điều trị cho mẹ tôi qua cơn hiểm nghèo, giờ bà đã khỏe mạnh, ăn uống nhiều hơn. Chúng tôi biết ơn Bác nhiều...